Rừng và biển
Chẳng còn yêu ai nữa
Chỉ yêu mỗi tôi thôi
Vì quá nhiều rắc rối
Nên tôi nếm u sầu.
Một người trog sóng biển
Một người trong rừng sâu
Hỏi tìm ở nơi đâu
Sự chung nhau nhịp đập.
Từ ngàn xưa muôn thuở
Yêu vốn dĩ chẳng yên
Thường mang đến muộn phiền
Hoặc hạnh phúc hơn tiên…
Thâm sâu tận đáy lòng
Yêu như thể không yêu
Không vì vậy đau khổ
Sướng vui khỏi bận phiền.
Ờ thì yêu say đắm
Nhưng yêu nhiều quá lắm
Cũng có lúc đau thương
Cũng có lúc lầm tưởng…