Nếu nói rằng vong hồn không cóbóng và không có hình ảnh phảnchiếu trên gương thì cũng khônghẳn. Nói là không có bóng thì cũng đúng, vì vong hồn vốn gần như ở một dạng ảo ảnh (không phải dang đặc), cho nên khi ánh sáng chiếu vào sẽ không có bóng trên mặt đất. Nhưng nếu nói vong hồn không có ảnh phảnchiếu trong gương thì vô lý lắm, vì theo như vật lý học thì mắt củacon người hoạt động như một tấm gương. Vậy cho nên, nếu vong hồn không có ảnh phản chiếu trên gương thì thử hỏi làm sao con người nhìn thấy được vong hồn?
Cái ngày đem chôn cất thằng Nam, cái Ngọc khóc lên khóc xuống, lại còn ngất đi mấy lần nữa chứ. Quen nhau từ hồi cấp ba, yêu nhau đã được gần ba năm. Giờ thằng Nam ra đi trước, bỏ lại cái Ngọc. Thử hỏi sao mà không đau sót cái cảnh người đi bỏ người ở lại được. Thằng Nam nó tốt với cái Ngọc lắm chứ, lúc nào cũng quan tâm hỏi han, hai đứa đi đâu cũng như hình với bóng. Giờ thằng Nam đã nằm yêndưới nấm mồ rồi, còn ai ngày ngày nhắn tin, hỏi han, còn ai nắm tay cái Ngọc, hay như những lúc ốm đau mà ở bên cạnh chăm sóc nữa đâu.
Nói chung là không còn ai quan tâm tới Ngọc như thằng Nam nữa. Đã vậy, cái Ngọc lại là một người con gái rất tình cảm, giờ thiếu thằng Nam, Ngọc bắt đầu bước sang một trang khác của cuộc đời mình. Ngọc trở thàng một cô gái ít nói, không còn vui cười và hòa đồng như trước nữa.Thằng Đức và cái Thủy thì cứ nghĩ rằng, làm cách nào đi chăngnữa, cái Ngọc nó cũng không khá lên được, nên hai đứa nó quyết định để cho cái Ngọc đượcở một mình. Chính vì cái việc để cho cái Ngọc được ở một mình để tự an ui bản thân này đã khiến cho cái ngày mà Ngọc đi theo thằng Nam đang tới gần.
Cứ đêm đêm, rồi đêm nào cũng vậy, mỗi lần chợp mắt, cái Ngọc lại tưởng tượng ra cái cảnh thằng Nam đang đi xe thì một cáiô tô tải lao tới, tiếng hét thất thanh của thằng Nam làm cho cáiNgọc không biết bao phen bật dậy lúc canh khuya, mồ hôi đầm đìa, nhịp tim dồn dập. Rồi lại những giọt nước mắt, những giọt nước mắt đắng cay và chua chát. Rồi cái Ngọc lại ngồi trên giường mà ôm mặt khóc, nó khóc cho cái sự cô đơn, cái sự nhớ nhung mà nó dành cho thằng Nam. Bố mẹ cái Ngọc tìm đủ cách để an ủi, zỗ zành, nhưngđâu vẫn hoàn đó. Cái Ngọc còn nhớ như in, cái lúc mang quan tài của thằng Nam ra nghĩa trangthành phố. Cả bọn không khỏi ngỡ ngàng khi bố mẹ thằng Namlại mua đúng cái lô đất ngay cạnhngồi mộ của bà già mà ngày nào chúng nó đã gọi lên bói chén.
Đứng đây, giờ chỉ còn có ba đứa, một đứa thì đã nằm sâu dưới ba mét đất rồi. Hình ảnh tối hôm nào lại hiện về rõ mồn một ngay giữa ban ngày, bốn đứa ngồi đó, với tấm bản đồ. Vừa nghĩ đên đây, cái Ngọc không kìm nổi nước mắt, còn cái Thủy thì cứ co rúm người lại, nhỏ bám chặt lấy thằng Đức, vẻ mặt sợ hãi khi nhìn sang ngôi mộ bên cạnh chính là ngôi mộ của bà già hôm nào. Lúc bắt đầu lấp đất quan tài,cái ông bảo vệ hôm nào đưa Thủy về đứng chỉ huy những người khác lấp đất. Ông để ý, thì nhận ngay ra mặt Thủy, rồi nhìn lại tấm ảnh được đặt trên quàn tài của Nam, ông ta thở dài và lắcđầu.
Người ta có nói rằng, vì tình yêu mà con người bất chấp tất cả, trong trường hợp này thì Ngọc cũng không phải là ngoại lệ. Ngọc đã làm một cái việc mà đáng lẽ ra không nên làm, đó là gọi hồn. Gọi hồn có rất nhiều cách, trong đó có một cách là gọihồn qua gương. Trong phòng ngủ của Ngọc có một cái bàn phấn lớn lắm vì Ngọc là người khoái trang điểm, thêm vào đó là một tấm gương to. Đối diện là cánh cửa ra vào buồng bên phải và một góc cửa sổ bên trái.
Như đã nói, Ngọc và Nam yêu nhau thiết tha say đắm, tình cảm đó zường như không một thế lựcnào có thể ngăn cản nổi. Vậy nên, câu hỏi mà chúng ta có thể đặt ra bây giờ liệu có phải tình yêu như người ta nói "chỉ chấm dứt khi mà âm dương chia lìa"? Và thằng Nam, đối với nó liệu chết có phải là kết thúc? Đối với những cái vong trẻ, có thể nói tâm trí còn rất lớn, vì thế theo như tôi nghĩ, cái việc mà siêu thoát sau khi chết là rất khó. Về phần cái Ngọc, không biết nhỏ kiếm đâu ra được mấy bức hình đen trắng của thằng Nam mà người nhà lấy để khắc lên tấm mộ.
Ngọc đem đi in đủ bốn mươi chín cái cỡ 4x4. Dán xung quanh chiếc gương bàn phấn, nhỏ đã dọn dẹp sạch sẽ cái bàn đó, chỉ để lại hai cây nến to, một bát gạo,một bát muối, một bát tro, và một chiếc lược. Đợi đúng hôm cúng bốn chín ngày thằng Nam, nhỏ Ngọc đã ngồi vào bàn, mặc một bộ quần áo ngủ, tóc xóa ra, và bắt đầu làm lễ gọi hồn. Ngọc cầm một mảnh giấy ghi lời cầu khấn đặt xuống trước mặt. Nến đã thắp lên, đèn điện trong phòng được tắt hết, mỗi bát cắm ba nén nhang. Cái Ngọc bắt đầu, cầm lước lên tự trải tóc mình, vừatrải vừa đọc:
- Cầu cho vòng hồn … Nam, sinh ngày… Mất ngày … Mau mau quayvề với tôi.
Cứ đọc đi đọc lại như thế ba lần, rồi Ngọc bắt đầu ca một bài ca biđát, nước mắt Ngọc bắt đầu tuồnrơi, Ngọc hát trong tiếng nấc nghẹn ngào, vừa trải mái tóc đenmượt. Được hơn hai phút, gió ở đâu thổi vào buồng lạnh ngắt, khiến cho chín cây hương cháy càng giữ tợn. Khói tỏa lên mù mịt. Ngọc bắt đầu cảm thấy lành lạnh dọc sống lưng, rồi thì cái cảm giác rờn rợn như hôm bói chén bắt đầu ùa về. Những con chó ở nhà chung quanh thi nhautru lên những tiếng ghê rợn. Mâyđã trôi đi hết, bỏ lại ánh trăng vằng vằng soi thẳng vào buồn. Ngọc cứ như vậy, hát trong tiếng nấc nghẹn ngào vừa trải tóc. Bố mẹ ngọc ở dưới có nghe thấy tiếng con mình vừa hát vừa khóc nho nhỏ thì nghĩ là chắc nó lại nhớ đến thằng Nam nên để im cho Ngọc khóc để vơi đi phần nào nỗi buồn.
Chỉ hơn năm phút sau, khi Ngọc để ý kĩ trên tấm gương nơi phản chiếu một góc cửa sổ thì thấy có ai đó đang đứng lấp ló. Ngọc buông lược quay lại nhìn thì không có ai, nhìn lại trên gương thì cái bóng đó đã biến mất. Thấyrằng việc gọi hồn đã linh ứng, Ngọc thôi không khóc nữa, nhỏ bỗng vui hẳn lên vì sắp được gặpngười yêu mình. Ngọc cất tiếng hát du dương, vừa cầm cái lược lên và bắt đầu trải tóc. Tiếng tru của những con cho quanh nhà lại vọng lên, một lúc sau, tại nơi cửa sổ đó, cái bóng lại hiện lên. Ngọc vui mừng, nhỏ tuôn trào những giòng lệ vui sướng, tiếp tục vừa trải tóc, vừa hát. Cái bóngđó chợt vụt biến mất bên khung cửa sổ, Ngọc đảo mắt khắp tấm gương để liếc nhìn.
Ngọc kinh hãi hét lên, khi mà hình ảnh của Nam hiện ra bên cửa buồng. Người mà Ngọc hàngđêm nhung nhớ yêu thương, giờkhông còn mái tóc hất sang một bên, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt dễ coi, cùng với những bộ quần áo thời thượng nữa. Thay vào đó, là một người con zai gầy gò, đầu tóc rối bời, với một bộ quần áo trắng toát. Khuôn mặt thì trắng ởn, hốc mắt sâu hoắm cộng với bờ môi tái nhơt. Nghe thấy tiếng hét, cả bố và mẹ Ngọc đều chạy lên mở cửa phòng. Bố Ngọc chạy lại bất đèn neon lên, cả hai người không khỏi hết kinh hãi khi thấy đứa con gái mình, mặt *** không cònhột máu, đang ngồi trước gương. Trên mặt bàn phấn nào là nến, là hương, rồi nào là ảnh của Nam được dán khắp gương. Mẹ Ngọc vội ôm lấy Ngọc, còn bố Ngọc nghiêm nghị hỏi:
- Ngọc, con làm cái trò gì thế này?
Ngọc vẫn ngồi đó, không nói nênlời, mẹ Ngọc thì ôm ngọc vào lòng bắt đầu khóc lóc:
- Con ơi … sao lại ra nông nỗi nàyhả con…
Đêm hôm đó, bố mẹ Ngọc đưa ngọc xuống tầng dưới ngủ cùng với mình. Sáng hôm sau cả bố và mẹ Ngọc lên dọn dẹp lại cái bàn phấn. Nhưng thật không may, Lúc dọn dẹp đã làm sơ ý rỡi vãi một chút, gạo, muối và tro trong phòng. Sau khi dọn xong, cả bố và mẹ Ngọc đưa ngọc vào viện khám. Bác sĩ đưa ra kết luận là Ngọc bị rối loạn tâm lý trầm trọng dẫn đến suy nhược cơ thể. Sau khi đưa đơn thuốc và dặn phải tẩm bổ và nếu như khó ngủ cứ cho Ngọc uống mấy viên thuốc an thần. Tuy nhiên, dù đã hết sức chăm lo, nhưng Ngọc vẫnvậy, hơn thế nữa lại càng ngày càng tiều tụy thêm. Cứ mỗi lần nhớ lại hinh bóng của Nam, Ngọclại không khỏi rùng mình vì sợ hãi.
Cuối cùng, Ngọc cũng lên tầng hai và ngủ một mình. Không hiểudo ma sui quỷ khiến thế nào, tuy rất sỡ hãi cái hình bóng của Nam, nhưng Ngọc lại không ngừng muốn được gặp lại ngườimà mình yêu thương lần nữa. Rồivào mỗi tối, Ngọc lại ngồi trước gương, thắp một ngọn nến, trải tóc và bắt đầu hát lên bài ca ai oán, và bi đát. Chó xung quang bắt đầu tru lên. Rồi thì khi mà nhìn vào trong gương, hình bóng của Nam lại hiện về đứng ngay cạnh khung cửa. Ngọc mỉm cười khi nhìn thấy hình bóng Nam trong gương. Ngọc tiếp tục cất lên lời ca ai oán, rồi thì hình bóng của Nam ngày một tiến lại gần về phía Ngọc, cái bóng đó không đi, mà lướt từ từ về phía Ngọc. Chả bao lâu, cái oan hồn đó đã đứng ngay sau lưng Ngọc, giờ thì Ngọc đã nhìn rõ, đằng sau cái khuôn mặt trắng ởn, đầu tóc rối bù, hốc mắt sâu hoắm đó vẫn là hình dáng của chàng trai mà Ngọc yêu thương hôm nào. Ngọc bắt đầu ngưng hát, nhỏ nóinhỏ nhẹ:
- Anh có biết rằng, em nhớ anh lắm không? Sao anh lại bỏ em màđi một mình thế…
Cái bóng đó từ từ vòng tay ôm lấy cổ của Ngọc, rồi dựa đầu nó vô đầu Ngọc.
Và cứ hằng đêm như thế, đôi uyên ương đã gặp được nhau, cho dù một kẻ ở thế giới bên kia.Không lâu sau, vào một buổi sáng, khi mẹ Ngọc mang đồ ăn lên, thì thấy Ngọc nằm gục đầu trên bàn phấn, một tay vẫn cầm lược. Nghĩ là Ngọc ngủ quên, mẹ Ngọc đặt đồ ăn sáng qua một bên. Rồi lay lay gọi Ngọc dậy, nhưng mẹ Ngọc cứ lay mãi lay mãi … Mà không biết rằng Ngọc cũng đã qua thế giới bên kia rồi.
...Next
(Sưu Tầm)