Bạn chưa có Tài khoản?  Tạo một tài khoản

Đăng nhập

Duy trì trạng thái đăng nhập
Không thể truy cập vào tài khoản của bạn?

TONYTUONG

Đăng nhập và bắt đầu chia sẻ với TONY TUONG

Chỉ chia sẻ với những người phù hợp

Chia sẻ một số nội dung với bạn bè, một số nội dung khác với gia đình nhưng đừng chia sẻ điều gì cho sếp của bạn!

Làm cho các cuộc trò chuyện của bạn trở nên sống động

Hangout làm cho các cuộc trò chuyện trở nên sống động vớ ảnh, biểu tượng cảm xúc thậm chí các cuộc gọi video nhóm miễn phí!

Làm cho ảnh của bạn đẹp hơn bao giờ hết

Tự động sao lưu, sắp xếp và cải thiện ảnh của bạn!

Bạn có biết?

Bạn có thể đăng nhập vào TONY TUONG bằng tài khoản Google hiện tại của bạn?

Kết quả cho từ khoá ""

Đăng ký
Hangouts

TONY TUONG TAKEISY TAKASIKAWA

TONY TUONG TAKEISY TAKASIKAWA | nơi lưu trữ những điều kì diệu

Lên đầu trang


You are not connected. Please login or register

TONY TUONG TAKEISY TAKASIKAWA » Welcome to TONY TUONG TAKEISY TAKASIKAWA "s site » TÁC PHẨM » TRUYỆN MA » TẤM VẢI ĐỎ CHƯƠNG 16 - NGHE HÁT TRONG VƯỜN - TIẾP

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

1TẤM VẢI ĐỎ CHƯƠNG 16 - NGHE HÁT TRONG VƯỜN - TIẾP Empty TẤM VẢI ĐỎ CHƯƠNG 16 - NGHE HÁT TRONG VƯỜN - TIẾP Tue Jun 03, 2014 11:40 am

tonytuonghnhp

tonytuonghnhp
tonytuonghnhp

tonytuonghnhp

Tổng số bài gửi : 443

Points : 3160

Reputation : 0

Join date : 04/02/2014

Age : 31

Đến từ : hà nội


Admin

Lòng cô cứ rối bời, nửa muốn gặp Giang Ngạn Hoa nửa lại thôi. Cô phân vân, cũng có thể người đó chỉ muốn dọa cô nên mới giả danh mình là Giang Ngạn Hoa vẫn chưa chết thật. Tóm lại, cô viện ra đủ lý do để phủ nhận người đó là con ma mà mình phải bắt.
Cuối cùng cô cũng lấy hết dũng khí đẩy cửa bước vào. Bên trong vắng lặng như tờ. Giữa nhà hát là một người ngồi trên ghế tựa. Ánh trăng rọi qua cửa sổ chiếu vào người đó, một người không có bóng. Cô sửng sốt nhận ra đó chính là anh chàng mà cô đã gặp.
Cô muốn quay đầu chạy trốn nhưng lại cố gắng cầm kiếm tiến về phía trước. Tay cô run lẩy bẩy; cô cũng không rõ lúc này cô đang giận, oán trách, đau khổ hay sợ hãi nữa. Bắt được con ma này, cô sẽ trở thành một pháp sư thực sự, và sẽ cứu được rất nhiều người. Sẽ không còn cảnh những cô gái mù quáng chết ở đây nữa. Hơn nữa, đám ma nữ cũng sẽ không lưu luyến chốn này để còn đi đầu thai kiếp khác.
Cô nhích từng bước, từng bước tới gần Giang Ngạn Hoa. Mũi kiếm của cô đã chạm vào người anh ta. Cho dù cố hết sức cô cũng không đâm anh được. Lưng của người đó cứ mờ đi. Cô uất ức trào mước mắt.
Người đó cũng không cần quay đầu lại, hỏi:
- Sao em khóc? Sao không đâm anh một nhát cho xong đi? Chẳng lẽ em sợ rồi à?
- Anh chính là Giang Ngạn Hoa sao?
- Đúng vậy.
Anh quay lại nhìn sâu vào mắt cô.
- Tôi đến đây để bắt anh đấy.
- Anh biết rồi, ngày đầu tiên đến đây em đã nói thế.
- Nhưng tại sao anh lại không giết tôi? Lại còn cứu sống tôi nữa chứ?
Nếu hôm đó anh cứ mặc cho bọn ma nữ giết cô thì hôm nay cô đã không phải đối mặt với tình huống phức tạp này.
Giang Ngạn Hoa bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn cảnh đẹp ngoài khung cửa sổ rồi nói nhỏ:
- Em đã bao giờ nếm mùi cô đơn chưa? Một người cứ phải ở mãi một chỗ, một năm, một trăm năm, một ngàn năm. Một phong cảnh đẹp như thế này nhưng lại chẳng có ai ngắm cùng. Một bài hát hay, một giai điệu đẹp không có ai nghe cùng. Em có cảm thấy cô đơn không?
Hiểu Nguyệt lặng im không nói gì. Từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ phải ở một mình, bởi nếu không có sư phụ thì đã có sư huynh ở bên bầu bạn rồi.
- Em chưa bao giờ cô đơn đúng không? Em không thể biết được cảm giác đau lòng khi mình anh đứng trước một sân khấu dài đầy người, hát những khúc ca hay nhất song chẳng có ai vỗ tay hoan hô bởi họ có nhìn thấy mình đâu.
- Chính vì thế anh đã giết những cô gái kia để họ tới xem anh biểu diễn ư?
- Anh đâu có giết họ. Họ nghe anh hát xong thì vì anh nguyện chết đấy chứ. Anh có giết họ đâu. - Giang Ngạn Hoa giận dữ trả lời.
- Thế nhưng những người đó vì anh mà chết, bởi anh đã hiện hình hại họ tới nông nỗi này.
- Thế thì làm sao? Chính em cũng muốn thu phục anh, muốn giết anh, muốn đẩy anh xuống mười tám tầng địa ngục mà? - Giang Ngạn Hoa càng lúc càng lạnh lùng, anh bắt đầu gằn giọng với cô.
- Tôi, tôi, tôi...
Hiểu Nguyệt bị hỏi dồn dập, cô không trả lời, chỉ lùi về phía sau.
- Em thì sao? Đến kỹ năng sơ đẳng để giết một con ma tầm thường em còn không nắm được? Sao em có thể bắt được anh? Đến cả sư phụ em cũng chưa phải là đối thủ của anh. Năm xưa ông ta có đến bắt anh, may nhờ anh niệm tình trước kia cũng có quen biết với nhà họ Kha, nếu không anh đã sớm tiêu diệt ông ta rồi.
- Anh nói lung tung gì thế? Không có con ma nào lại không bị thu phục dưới tay sư phụ tôi. Anh đang run sợ phải không?
- Ha ha ha...
Một ánh sáng lóe lên, bỗng chốc bảo kiếm trong tay cô đã nằm trong tay Giang Ngạn Hoa.
- Đến giờ em đã biết anh không nói khoác phải không? Em còn chẳng đấu nổi một chiêu với anh thì làm sao giết được anh?
- Tôi quyết không để cho anh tiếp tục hại người nữa. - Hiểu Nguyệt nghiến chặt răng, cô cương quyết nói.
Đột nhiên anh ta biến đi. Góc tường tự nhiên xuất hiện vô số những cánh tay thò ra. Những cánh tay đó tóm chặt lấy cô rồi kéo cô về hai phía. Cô cảm thấy đau nhói tưởng mình đã bị xé làm hai mảnh vậy. Gã Giang Ngạn Hoa lại dựa vào cửa sổ nhìn cô cười nhạt.
- Em hãy cầu cứu đi! Anh sẽ bảo bọn chúng tha cho em.
Cô nhìn sâu vào đôi mắt lạnh lùng của anh ta rồi vẫn cố giẫy đạp. Càng giẫy đạp, cô lại càng đau. Đột nhiên mặt mũi tối sầm lại, cô bất tỉnh. Tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc. Mở mắt ra nhìn, cô thấy mình đang nằm trong vòng tay của Giang Ngạn Hoa dưới ánh trăng.
- Em thà chết chứ không cầu xin anh cứu em sao? - anh ta chua xót nói.
Hiểu Nguyệt lạnh lùng quay mặt đi:
- Anh muốn giết cứ giết, không cần lắm lời. Tuy tôi không phải là đối thủ của anh nhưng nếu tôi chết ở đây, sư huynh tôi chắc sẽ tới báo thù cho tôi.
- Sư huynh? Người tình trong mộng của em à? - Giọng Giang Ngạn Hoa lạnh lùng trở lại.
- Điều đó không liên quan tới anh. Nói tóm lại, sư huynh của tôi tốt hơn anh hàng trăm, hàng vạn lần. Tuy anh ấy không biết hát Kinh kịch nhưng anh ấy đang sống sờ sờ chứ không như anh đâu.
Hiểu Nguyệt thấy vai mình nhói đau. Giang Ngạn Hoa dùng hai bàn tay cứng như sắt bóp mạnh vào vai cô, dường như anh muốn bóp vụn cô ra vậy.
Cô thầm nghĩ chắc anh ta tức thật rồi. Cô vội vàng đẩy anh ra rồi vung bảo kiếm đâm vào ngực anh ta. Hiểu Nguyệt kinh hãi tái cả mặt, cô trừng mắt nhìn vào tay mình và vết thương trên người anh ta. Thực ra cô không cố ý bởi cô quên mất tay mình đang cầm kiếm.
Giang Ngạn Hoa cúi đầu nhìn vào vết thương của mình, dường như anh không tin vào mắt mình nữa:
- Em thực sự muốn giết anh sao? - Anh ta chau mày khó hiểu.
- Không... không... không phải vậy đâu, chỉ là... em... giết... - Hiểu Nguyệt lắp bắp nói.
Giang Ngạn Hoa khua tay, một trận gió to nổi lên, thanh bảo kiếm từ từ chảy ra trên người anh ta. Trông anh ta lúc này thật đáng sợ.
Anh vòng tay ôm lấy người cô đang cứng đờ vì sợ, hung dữ há miệng định ngoạm một miếng vào bên phải cổ cô.
Dưới ánh trăng, cổ cô trắng hồng, mịn màng.
Cô chống cự một cách yếu ớt, mái tóc tung bay quật cả vào mặt anh ta.
Anh ta bỏ ý định cắn cô.
Hai người cứ ôm nhau hồi lâu trên sân khấu. Trông hành động đó vừa thân mật lại vừa đáng sợ. Cuối cùng anh đẩy cô ra rồi nói:
- Em đi đi, đừng bao giờ đến đây nữa! Bởi em không thể giết anh được, còn anh cũng không thể bị giết chết đâu. Đi đi em!
Anh ta biến mất, bỏ lại Hiểu Nguyệt giữa nhà hát vắng lặng này.
Về tới nhà, cô gặp sư phụ đang đứng chờ ở đó.
Sư phụ chỉ nói mỗi một câu:
- Bỏ đi con! Sư phụ không muốn mất con.
Hiểu Nguyệt úp mặt vào lòng sư phụ òa khóc; cô cảm thấy mình không còn tí sức lực nào nữa. Cuối cùng, cô cũng quyết định từ bỏ ý định giết Giang Ngạn Hoa.
Dường như sự việc này dần trôi vào quên lãng. Cô lại tiếp tục giúp sư phụ và sư huynh đi bắt ma cho người ta. Chỉ có điều bây giờ cô không được vui vẻ như trước, ít cười, ít nói, trông cô lúc nào cũng đăm chiêu.
Một ngày nọ có hai người khách tới nhà. Sư phụ vui ra mặt, vội sai Hiểu Nguyệt rót trà mời khách rồi đi chợ mua đồ ăn ngon đãi khách.
Mới bước ra cửa, cô phát hiện mình quên không mang tiền liền quay lại lấy. Đi ngang qua cửa sổ phòng khách, cô nghe loáng thoáng tiếng sư phụ:
- Cảm ơn hai vị đã nhận lời xuống núi giúp đỡ.
- Không có gì. Chúng ta không thể tiếp tục nương tay với loại ác ma đó mãi được. Không hiểu sao pháp thuật của hắn lại cao cường đến vậy.
- Nghe người ta nói, trước khi chết hắn đã có bản lĩnh thần thông, lẽ nào hắn là một dị nhân trời sinh.
- Đáng tiếc thay! Nếu hắn còn sống có thể trở thành cao nhân một thời đó.
- Bây giờ nói gì cũng vô dụng mà thôi. Hai vị chịu xuống núi giúp một tay là tốt lắm rồi. Mười năm trước tôi đã từng thất bại dưới tay hắn. Bây giờ lịch sử lại tái diễn đối với đồ đệ nữ của tôi. Bản thân tôi cũng hoàn toàn không muốn khử hắn bởi hắn chết cũng thật thương tâm. Nhưng bảy ngày trước, lại có một cô gái chết trong nhà hát của hắn. Hắn đã cướp đoạt mạng sống của rất nhiều người, do vậy tôi quyết định không thể để cho loại ác quỷ này tiếp tục hoành hành nữa. Nếu không làm được việc này, tôi cũng không xứng là pháp sư nhà họ Kha nữa.
Lòng Hiểu Nguyệt quặn đau, cô quay đầu đi luôn.
Cô trốn trong nhà hát chờ tới tận tối nhưng vẫn chưa thấy Giang Ngạn Hoa xuất hiện. Cô lo sợ không biết lúc nào sư phụ và hai vị cao nhân sẽ xông vào đây. Giả sử hai bên có giao chiến thật, cô cũng không biết mình mong ai thắng. Trong lòng cô vẫn biết sư phụ làm như vậy là đúng nhưng cô lại không muốn Giang Ngạn Hoa bị đánh cho hồn xiêu phách tán.
Chờ mãi tới khi trăng lên cô mới thấy Giang Ngạn Hoa, anh ta đang dựa vào cửa sổ im lặng nhìn cô.
Hai người họ vẫn như mọi lần, một người đứng trước cửa sổ, một người ngồi trên ghế tựa. Ánh trăng vẫn rọi vào cửa sổ, cả hai - một người, một ma, cùng lặng lẽ ngắm trăng sáng.
- Anh có thể ngừng giết người được không?
- Vậy em có thể đừng rời xa anh được không?
Nói xong họ lại chìm vào trầm tư.
- Sư phụ em đã gọi người đến thu phục anh đấy. Anh mau chạy đi.
- Anh còn có thể đi đâu nữa đây? Không phải anh sợ bọn họ bởi cho dù bọn họ có hợp sức lại cũng không phải là đối thủ của anh.
Giang Ngạn Hoa bay tới trước mặt Hiểu Nguyệt, nhìn thẳng vào mắt cô, anh nói tiếp:
- Kỳ thực, để giết anh cũng rất đơn giản, bởi tử huyệt của anh nằm ở hai mắt.
Hiểu Nguyệt cũng không hiểu tại sao anh ta lại nói với cô điều này. Cô đang nghĩ miên man thì anh đã đặt trên môi cô một nụ hôn nồng cháy. Thời gian không thể dừng lại được nhưng hồi ức của họ giống như sự hòa quyện giữa trời và đất. Hiểu Nguyệt như tan đi trong niềm hạnh phúc.
Đột nhiên, ngoài cửa vọng lên tiếng của sư phụ:
- Hiểu Nguyệt à, sao con dám...
Cô sợ hãi đẩy anh ra.
Hai ngón tay đã được tẩm tinh chất hoa phượng tiên đỏ tươi chọc vào mắt của Giang Ngạn Hoa. Trông anh ta lúc này giống như một miếng ngọc bị vỡ, cứ từ từ rơi xuống rồi biến mất trên mặt đất. Cô không nhìn được nét mặt anh ta, thậm chí không kịp nhìn vào mắt anh ta; do vậy cô không biết anh có muốn trăng trối điều gì? Cô nghẹn ngào không nói năng gì rồi quỳ xuống đất. Cô cứ điên loạn lần mò trên đất để tìm anh. Mặt đất thô ráp làm mười ngón tay trắng mịn của cô rỉ máu song cô vẫn tiếp tục tìm kiếm .
Một con ma làm sao có thể dễ dàng bị giết như thế được? Hơn nữa anh ta có phép thuật cao siêu lắm mà? Sao lại có thể dễ dàng bị giết kia chứ? - Cô thầm nghĩ.
Chính cô đã giết anh ta, chính cô tự tay phá tử huyệt của anh ta.
Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, cô ngã ra đất bất tỉnh. Sư phụ cô đã tiễn hai cao nhân lên núi. Sư huynh Kha Đạo trông nom cô. Cứ nhắm mắt lại cô lại thấy khuôn mặt của Giang Ngạn Hoa hiện ra trước mặt, không còn cười thì giận, hoặc coi khinh, hoặc làm mặt quỷ.
Anh ta không những là ma mà còn là ác ma; giờ đây anh đã biến mất thật rồi.
Cô tự trấn an anh ta là ác ma nhưng cũng chẳng có ích gì, cô mất hết lý trí. Cô cũng không biết tự lúc nào, cô đã phải lòng anh ta. Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại yêu một con ma. Chờ tới khi cô biết được thì mọi chuyện đã quá muộn.
Anh ấy sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại?
Cô cứ gào thét trong tim.
Không, không, nhất định phải có cách nào đấy để cứu anh chứ? Đã là nhà họ Kha, đương nhiên phải có cách rồi. Cô trốn trong gác xép rồi lật mọi loại sách ra xem. Lúc còn nhỏ cô nhớ có lần sư phụ nói với cô rằng, chỉ cần lập đàn tế mời sư tổ đến thì có thể giải quyết được khó khăn trong nhân gian. Xem hết cuốn sách đã ố vàng trong gác xép tối tăm, Hiểu Nguyệt nở một nụ cười mãn nguyện.
Trời đã khuya, cô vội khoác lên mình bộ quần áo đẹp nhất rồi cầm đồ cúng tế đi. Đi tới nhà hát đó, cô vòng vào phía sau chỗ hồ sen rồi lập đàn tế tại đó. Cô bắt đầu làm phép.
Đột nhiên ai đó ngăn cô lại.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là sư huynh.
- Sư muội à, muội không nên làm thế, có thể muội sẽ chết đấy. Chỉ vì một con ma mà phải chết có đáng không?
- Đáng.
- Anh ta là một con ma. Cho dù muội làm phép cho anh ta sống lại thì anh ta vẫn chỉ là ma thôi; muội cũng không thể sống cùng anh ta được mà.
- Muội chẳng quan tâm đến việc anh ta là người hay là ma, là người tốt hay xấu hoặc có thể sống cùng nhau không. Điều quan trọng là muội cần anh ấy tồn tại trên thế gian này, để muội có thể cảm nhận được là tốt rồi.
- Dựng đài tế là việc tối kỵ của nhà họ Kha. Lập đàn tế xong, mời được sư tổ, đương nhiên muội sẽ được toại nguyện nhưng muội có biết muội sẽ phải đi qua cửa lửa, cửa côn trùng và cửa dao. Không những thế, muội còn phải mất thứ đẹp nhất, quý giá của mình để đổi cho sư tổ. Phải hy sinh nhiều như thế mới có thể được như ý. Nhưng cũng có khi muội phải trả giá bằng cả mạng sống của mình, muội biết không?
- Sư huynh à, muội không sợ chết, muội cũng chẳng sợ ma, muội chỉ sợ cô đơn thôi, huynh có biết không? Nếu bắt muội một mình ở mãi một chỗ một năm, một trăm năm, một ngàn năm. Cảnh đẹp như thế này lại chỉ có một mình muội ngắm. Muội không thể ở cùng người muội yêu thương nhất bởi anh ấy đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Đến cả ánh trăng đẹp đẽ kia anh ấy cũng không thể chia sẻ với muội. Nếu phải sống như thế, muội thà chết còn hơn.
Nhân lúc sư huynh không để ý, Hiểu Nguyệt nhanh tay điểm huyệt sư huynh. Cô lại cầm bó hương lên, lần này lại một cánh tay nữa xuất hiện nắm chặt tay cô. Cô không dám ngẩng lên nhìn bởi cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc của Giang Ngạn Hoa.
- Anh vẫn chưa tiêu tan ư? - cô khẽ hỏi.
- Anh nghĩ rằng làm thế sẽ khiến em vui lên một chút.
- Tử huyệt của anh không nằm ở mắt?
- Anh làm gì có tử huyệt chứ; em chính là tử huyệt của anh.
Cô ngẩng cao đầu, lần đầu tiên dưới ánh trăng cô chăm chú nhìn anh, nhìn cả lông mày, mắt và cả nét biểu cảm trên khuôn mặt anh nữa; cô muốn ghi hình ảnh thân thương này vào tận nơi sâu thẳm nhất trong trái tim ngây thơ của mình.
- Em biết rằng em sẽ không có cơ hội để được nhìn anh dưới ánh mặt trời rạng ngời. Tuy thế em nguyện trả mọi giá cho việc anh được nhìn thấy mặt trời. - Hiểu Nguyệt chậm rãi nói từng từ.
- Cho dù em có hy sinh bản thân mình để cầu cứu sư tổ rửa sạch tội lỗi cho anh, để anh có cơ hội được đầu thai làm người thì cũng có nghĩa lý gì? Bởi anh có thể phải mất em mãi mãi, do anh không biết em đang lưu lạc ở đâu. Nếu không có em thì làm ma hay làm người đối với anh có gì khác biệt đâu?
- Khác biệt nhiều lắm chứ. Nếu anh làm ma em sẽ rất đau lòng, bởi em biết anh vĩnh viễn không thể nhìn thấy ánh mặt trời. Còn nếu anh làm người, cho dù em không được ở cùng anh thì em vẫn biết anh sẽ được quen với rất nhiều người. Chỉ cần biết được điều đó em đã rất vui rồi. Cho dù kiếp này hay kiếp sau cũng không quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là em biết rằng anh được bình an.
Hương cúng đã rơi vào trong hương án.
Lửa tế đã cất lên, không ai có thể ngăn chặn được nữa. Giang Ngạn Hoa và sư huynh như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra ngoài đài tế.
Hai người đàn ông chỉ biết giương mắt lên nhìn người con gái yêu quý của mình đi chân trần trên lửa, rồi hằng hà sa số những con côn trùng từ đâu rơi xuống người cô, gậm nhấm da thịt cô. Mọi thứ đã quá muộn để cứu vãn rồi.
Cuối cùng, sư tổ cũng xuất hiện. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ. Ông uể oải nhìn Hiểu Nguyệt ở dưới đài tế.
- Con gọi ta đến để làm gì?
- Con chỉ muốn cầu xin sư tổ giúp cho Giang Ngạn Hoa được siêu độ, được đầu thai làm người.
- Dễ ợt, thế con có gì đổi cho ta?
- Thế sư tổ cần gì?
- Con xinh đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thế kia, ta cần vẻ đẹp của con, con đồng ý không?
- Con sẵn lòng.
- Thôi ta không cần lấy mạng của con nữa. Chúng ta cam kết: vật đổi vật; ta chỉ cần vẻ đẹp của con là được rồi. Này con, tại sao người nhà họ Kha lập đàn đều là để cầu xin cho người khác vậy?
Ông lão ca cẩm một hồi rồi chỉ vào Giang Ngạn Hoa, chỉ thấy anh ta cứ dần dần trong suốt như thủy tinh.
Hiểu Nguyệt chạy về phía đó, hai người họ cứ lặng lẽ nhìn nhau.
Anh ta nhìn thấy cô dần dần xấu xí đi, cô nhìn thấy anh càng lúc càng trong suốt.
Cô không khóc mà nở một nụ cười mãn nguyện, bởi cô tình nguyện làm việc này.
- Từ trước đến giờ, anh chưa biết yêu một người lại đau khổ thế này!
- Bây giờ, em đã biết yêu một con ma lại hạnh phúc đến thế!
Một giọt nước mắt rơi xuống từ trên không trung, Giang Ngạn Hoa đã hoàn toàn biến mất. Ngọc bội trên cổ Hiểu Nguyệt tự nhiên rơi xuống đất.
Cô cúi xuống nhặt miếng ngọc bội lên rồi chầm chậm bỏ đi. Bóng cô khuất xa dần. Nhìn đằng sau, trông cô già lụ khụ. Ánh trăng mờ rọi xuống con đường trước mặt cô lặng lẽ, quạnh hiu.
* * *

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down  Thông điệp [Trang 1 trong tổng số 1 trang]

Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết

Style of Google. Code by TONY TUONG